Tôi nhìn cô ấy ngồi trên ghế đối diện, áo thun ngắn lộ ra bụng trắng mờ, quần jean ôm sát hông, chân dài xoay vắt. Mắt tôi rực lửa khi theo dõi nét búp bê, siết chặt tay cầm cúp xì hơi. Cô ta chú ý đến ánh mắt nóng bỏng, nhún vai một cách ngây thơ. “Em đang ngó gì thế, anh? Có việc gì không?” cô ta hỏi, giọng ngọt ngào. Tóc mềm bay theo gió nhẹ khi cô ta chuyển động. “Không có gì, chỉ ngó em là được rồi,” tôi đáp, ngón tay nhấn mạnh vào nút bật xì hơi. “Em ngon quá, nhìn thấy em, tôi có cảm giác muốn làm gì đó…” Cô ta cười ngượng ngùng, quay mặt sang bên khác. “Anh kìa! Nói thế nào vậy, e có chút… xấu hổ.” Dù vậy, cô ta vẫn ngồi yên, không có dấu hiệu rời đi. “Xấu hổ sao, em xinh đẹp lắm, có thể làn da trắng sáng, có thể là hông săn nhỏ, có thể là…”

Nhìn Em Ngon Vậy Không Đụ Hơi Phí Phạm
Nhìn Em Ngon Vậy Không Đụ Hơi Phí Phạm